Thứ Tư, 26 tháng 10, 2016

Hàng đêm, chúng đưa cho một ít bột lúa mì, sáng ra bỏ vào thùng tráng bánh cuốn, mỗi người được khoảng 5 miếng bánh mỏng ăn sáng. Buổi trưa và tối, thuyền viên ăn "dở cơm dở cháo", uống nước chè ngọt. Chỗ ngủ là dưới lùm cây, lấy bạt che lên. Cứ khoảng vài tháng thì toán cướp đưa tới một con dê rồi bảo làm thịt, sau đó chặt khúc chia đều lại cho mỗi người một miếng.
"Đau ốm triền miên, ngoài thuyền trưởng bị bắn chết, trên tàu lúc bị bắt có 28 người. Sau một năm 2 người chết vì bệnh tật. Chúng tôi chủ yếu bị viêm cơ khớp, bệnh về đường ruột. Khi đau ốm thì nằm một chỗ, thỉnh thoảng nhóm cướp mới cho một viên paracetamol cầm cự", anh Hạ kể.
Dù bất đồng ngôn ngữ, song các anh Hạ, Xuân và Phương xem thuyền viên ngoại quốc như những người bạn thân thiết. Anh em mỗi khi tuyệt vọng đều quây quần giúp đỡ nhau. Qua 4 năm, thuyền viên Việt Nam "học mót" được ít tiếng Anh và tiếng Trung Quốc để giao tiếp với mọi người.
Cuộc sống giữa sa mạc khiến anh Hạ già đi trước tuổi. Khi xuất khẩu, tóc còn xanh, nhưng bây giờ nhiều chỗ bạc, phải cạo trọc. Anh Hạ và anh Xuân có con nhỏ, cứ mỗi lần nghe tiếng chuông điện thoại có nhạc trẻ con của nhóm cướp vang lên, họ đều rơi nước mắt.
Anh Hạ bảo mọi người vẫn không tin là được thả tự do. Một ngày tháng 10/2016, một vài tên cướp thông báo sẽ thả người, sau đó đưa về Kenya. Đến giờ anh cũng không biết bên nào thương thảo để được giải thoát, chỉ khi về đến Kenya thì mọi người mới hét lên "mình được sống rồi".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét